Đức – Thụy Điển 2 – 1: Chiến thắng của “tinh thần Đức”

Chủ nhật, 24/06/2018, 05:44 AM

Đội tuyển Đức đã phải chờ đến phút bù giờ cuối cùng mới có thể vượt qua đội tuyển Thụy Điển, bằng pha cứa lòng đẹp như tranh của Toni Kroos – người duy nhất mang tinh thần Đức trong đội hình hiện tại của “Cỗ xe tăng”.

Đi hết một chu kỳ?

Trước khi trận đấu trên sân Fisht diễn ra, người ta đã nói rất nhiều về cái gọi là “tinh thần Đức” ở đội hình tuyển Đức hiện tại. Đó là tinh thần lì lợm quả cảm, máu lửa và không chịu khuất phục cho đến phút cuối cùng mà Beckenbauer, Bierhoff trước đó cho đến Ballack, Phillip Lahm, Schweinteiger sau này… từng thể hiện.

Đội tuyển Đức của ngày hôm nay, là kết quả của cuộc cách mạng bóng đá sau những thất bại liên tiếp từ quá khứ. Klinsmann với hạng 3 World Cup 2006 trên sân nhà đã để lại một di sản, để rồi, người kế nhiệm Joachim Loew kế thừa và nâng tầm nó; với đỉnh cao là chức vô địch World Cup 2014 ngay trên đất Brazil.

Cuộc cách mạng 12 năm vừa chẵn của bóng đá Đức, trong thời kỳ chuyển giao thế hệ và thừa mứa tài năng, lại là cuộc chuyển mình về bản sắc. Người hâm mộ đã không còn nhận ra một đội tuyển Đức máu lửa, gan lì và có phần thô kệch nhưng hiệu quả của ngày xưa nữa. Thay vào đó, là những đôi chân trẻ nhảy múa trong điệu múa Latin, thứ bóng đá tấn công vốn chỉ xuất hiện ở những quốc gia như Tây Ban Nha, Hà Lan hay Bỉ…

Thế hệ của những Ballack, Phillip Lahm, Klose… từng bị coi là “thất bại” đi qua, để rồi, chức vô địch thế giới thứ 4 trên đất Brazil đã làm vỡ òa tất cả. Người Đức đã chứng minh rằng, họ làm cách mạng giỏi thế nào, thay đổi tư duy tốt ra sao.

Thế hệ Ballack, Lahm,... là một thế hệ mang tinh thần chiến binh gan lì quả cảm (ảnh: worldnews)

Thế hệ Ballack, Lahm,... là một thế hệ mang tinh thần chiến binh gan lì quả cảm (ảnh: worldnews)

Thế nhưng, những Mario Gotze, Thomas Muller… mãi mãi không phải là Ballack hay Klose. Những người trẻ sinh ra từ cuộc chuyển giao ấy, chưa kịp hấp thu cái văn hóa và tinh thần từ những người đàn anh, đã vươn vai lớn lên trong ánh hào quang của chức vô địch World Cup 2014, mà họ quên rằng, ngày hôm đó, vẫn còn Phillip Lahm và Schweinteiger chỉ bảo.

Trận thua tối thiểu trước Mexico đã chỉ ra rất nhiều tử huyệt của một đội tuyển Đức hoàn toàn sạch bóng những chiến binh năm xưa. Trận thua ấy, suy cho cùng chỉ là hệ quả từ rất nhiều những dồn nén, những kiệt cùng, những bảo thủ mà người Đức vô tình không nhận ra từ rất lâu. Rằng, họ đã và đang đi hết con đường của cuộc cách mạng 2006. Mười hai năm cho một chu kỳ thành công dường như đã phải kết thúc?

Điểm sáng Toni Kroos

Quay trở lại trận đấu vừa rồi. Một “cỗ xe tăng” vô hồn, không bản sắc, không đường hướng đã “tuột xích” ngay trước Thụy Điển. Pha lốp bóng mở tỉ số của Toivonen trước sau gì cũng sẽ đến, như những cái tát vào lòng tự tôn và sự đứt gãy của “tinh thần Đức”. Đau đớn thay, bàn thắng của đối thủ lại đến từ sai lầm của người duy nhất mang tinh thần Đức trên sân lúc ấy – Toni Kroos.

Toni Kroos, người duy nhất kế thừa tinh thần Đức ở đội tuyển Đức hiện tại (ảnh: BBC)

Toni Kroos, người duy nhất kế thừa tinh thần Đức ở đội tuyển Đức hiện tại (ảnh: BBC)

Sau cái tát mạnh như trời giáng ở phút 32 ấy, người Đức cũng cần tới hơn 10 phút sau để xốc lại tinh thần. Thời gian nghỉ giữa hiệp quý giá đủ để Loew làm lại công tác tư tưởng toàn đội, cũng như điều chỉnh chiến thuật và nhân sự cho một cuộc tất tay. Quả vậy, Mario Gomez, “lão tướng” còn sót lại của thời kỳ cũ vào sân. Và anh chỉ mất 3 phút để kiến tạo cho Marco Reus quân bình tỉ số.

Bàn thắng của Reus quý ở chỗ, nó không chỉ là bàn thắng quân bình tỉ số. Quan trọng hơn, nó giúp cho người Đức tỉnh táo lại, lên tinh thần chiến đấu. Kể từ đó, một Đức lì lợm không bỏ cuộc lại hiện lên.

Đội tuyển Đức ăn mừng chiến thắng

Đội tuyển Đức ăn mừng chiến thắng "nghẹt thở" trước Thụy Điển (ảnh: vietnamnet)

Cú cứa lòng của Toni Kroos ở phút bù giờ cuối cùng, là kết quả của sự đấu tranh không ngừng nghỉ ấy. Anh đã vẽ một đường cong đầy kiêu hãnh vào lưới Olsen. Và Kroos, người duy nhất có thể vỗ ngực xưng tên trong những cầu thủ đồng trang lứa hiện tại của Đức mà không sợ hổ thẹn với bậc đàn anh chính là người đã mang về trận thắng quý giá, giúp quốc gia mình thoát khỏi “cửa tử”.

Dù thua trận, Thụy Điển vẫn rất đáng khen ngợi (ảnh: netnews)

Dù thua trận, Thụy Điển vẫn rất đáng khen ngợi (ảnh: netnews)

Một trận đấu quá nhiều cảm xúc. Một Thụy Điển khoa học và chặt chẽ như vẫn thế đấu với một “cỗ xe tăng” Đức thiếu sức sống và khát khao. May thay, cái tinh thần can đảm lì lợm truyền đời của người Đức, từ đời sống vào bóng đá và hun đúc thành biệt danh “Cỗ xe tăng” ấy, vẫn còn được Kroos và phần nào là Manuel Neuer, đội trưởng kiêm thủ môn chính của Đức lưu giữ, để từ đó, dẫn dắt toàn đội đến vinh quang.

Nhưng hãy cẩn thận. Một Kroos là không đủ, nếu người Đức thực sự muốn tiến sâu. Và, cần phải gửi lời cảm ơn đến Thụy Điển, đội bóng đã đánh thức “gã khổng lồ” trỗi dậy với bản sắc của mình, bằng một trận đấu vô cùng kịch tính và cảm xúc.

Đăng Kiệt

Theo NTD

largeer