Nước mắt trùng phùng của 2 mẹ con sau 45 năm thất lạc

Thứ năm, 30/08/2018, 21:20 PM

Gần nửa thế kỷ trôi qua, trong lòng bà Thanh chưa bao giờ nguôi nỗi nhớ về đứa con nhỏ của mình đã thất lạc từ lúc tháng 3 tuổi.

Thời gian cứ thế trôi, bao nhiêu nỗ lực tìm kiếm rồi hy vọng nhưng đều hụt hẫng khi mọi tin tức của đứa con đều là con số 0. Cứ tưởng rằng lúc “gần đất xa trời” bà không thể gặp lại giọt máu của mình thì điều kỳ diệu đã xảy ra...

Có lẽ khoảng thời gian này chính là lúc mà bà Phan Thị Thanh (86 tuổi, thôn Bình Quang, xã Bình Quế, Thăng Bình, Quảng Nam) cảm thấy hạnh phúc nhất sau 45 năm sống trong nỗi dằn vặt vì để thất lạc mất đứa con gái khi mới lọt lòng mẹ được 3 tháng. Dù đã qua nhiều năm nhưng trong tâm trí bà vẫn luôn mãi ghi nhớ quảng thời gian đau khổ mà mình phải cố gắng chịu đựng.

 Sau 45 năm xa cách, 2 mẹ con bà Thanh đã gặp lại nhau như một điều kỳ diệu

Sau 45 năm xa cách, 2 mẹ con bà Thanh đã gặp lại nhau như một điều kỳ diệu

Năm 1960, bà Thanh lập gia đình và sinh ra 2 người con, 1 gái, 1 trai. Sau khi chồng mất, năm 1973, bà có tình cảm với một người đàn ông trong xã và có với người này thêm một bé gái. Thế nhưng không lâu sau đó, người đàn ông này cũng qua đời, bỏ lại bà cùng với 3 người con thơ dại.

Quá đau buồn, bà Thanh ngày càng tiều tụy rồi lâm trọng bệnh khi người con nhỏ mới được 3 tháng tuổi. Lúc này, cha mẹ bà Thanh đều đã qua đời, nghĩ mình không thể qua khỏi nên bà gửi người còn út này cho bà nội của cháu bé chăm sóc.

“Lúc đó, các bác sĩ xác định tôi đã chết nên chuyển xuống nhà xác. Trong lúc chờ người nhà đưa về lo hậu sự thì có người phát hiện tay tôi cử động nên gọi bác sĩ đưa đến phòng cấp cứu. Sau một thời gian điều trị, tôi may mắn thoát chết và dần khỏe lại”, bà Thanh kể.

Thoát khỏi “lưỡi hái tử thần”, bà nghĩ ngay đến người con đã gửi bên nội. Nhưng khi tìm đến hỏi thì trời đất như sụp đổ dưới chân bà bởi vì hoàn cảnh khó khăn, bà nội đã cho người khác nhận nuôi cháu bé. Lòng quặn thắt vì nhớ con, bà rong ruổi khắp nơi đi tìm nhưng đã bao nhiêu lần hy vọng thì bà nhận lại bất nhiêu sự thất vọng.

“Thông tin duy nhất mà tôi biết được về con gái út là được bà nội cho người nhận nuôi tại Bệnh viện Tam Kỳ cũ. Nhưng khi tìm đến thì họ không còn ở đó nữa và hoàn toàn “bặt vô âm tín”. Hễ có ai chỉ ở đâu là bà lại lặn lội đến tìm nhưng đều không có kết quả.

Hết năm này rồi năm khác trôi qua, tin tức về đứa con gái út của bà cứ dần ít đi rồi cũng chẳng còn ai báo tin gì nữa. Nhưng đối với bà thì nỗi nhớ con không bao giờ nguôi. Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ hàng xóm lớn lên bà cứ tưởng tưởng ra hình ảnh con gái mình. Nhiều đêm nằm ngủ bà mơ thấy con gái gọi mẹ rồi bừng tỉnh, nước mắt bà lại rơi...

Khi cuộc đời của bà đã bước qua cái tuổi 86, tưởng như mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại được đứa con gái của mình nữa thì điều kỳ diệu đã đến. Đó là một ngày hè tháng 7/2018. Khi đó, người con gái đầu của bà Thanh là chị Nguyễn Thị Liễu (SN 1961, con gái đầu của bà Thanh) trong lúc quét sân thì nghe loáng thoáng thông tin tìm người thân trên chương trình truyền thanh của huyện Thăng Bình.

Bản tin phát đi nhanh nên bà nghe không rõ lắm, đại loại có một người phụ nữ tìm người thân, người này được gia đình cho người khác nhận làm con nuôi từ lúc 3 tháng tuổi. Dù chỉ nghe được vỏn vẹn vài câu nhưng bà Liễu lại linh tính đó là em gái mình. Chị vội vã nhờ chồng đến Đài Truyền thanh huyện Thăng Bình xin trích lại thông tin này.

Chị Liễu liên hệ với người phụ nữ tìm người thân theo số điện thoại trong mẩu thông tin. Người phụ nữ cho biết chị tên là Hà, hiện sống tại TP.Huế (Thừa Thiên - Huế), được mẹ nuôi nhận về từ lúc 3 tháng tuổi, tại Quảng Nam. Sau khi kiểm tra một số thông tin có liên quan, bà Liễu gần như khẳng định rằng đó là người em gái cùng mẹ khác cha của mình.

Ngày 29/7/2018, bà Thanh và người thân ra Huế để cùng chị Hà tiến hành lấy mẫu xét nghiệm ADN. Kết quả xét nghiệm xác định họ là mẹ - con ruột trong niềm vui khôi xiết xen lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc. Hai mẹ con bà Thanh chỉ biết ôm chầm lấy nhau trong nỗi nghẹn ngào, không nói được lời nào.

Đưa tay gặt giọt nước mắt chực trào, bà Thanh không nói: “Dù có mơ tôi cũng không thể tưởng tượng được có thể gặp lại con mình sau một thời gian dài như thế. Nhìn con gái bây giờ đã trưởng thành, có một gia đình hạnh phúc với chồng và 3 đứa con tôi vừa mừng vừa thương nó lắm. Nhưng người mà tôi cần phải biết ơn nhất chính là ba mẹ nuôi của Hà. Họ đã thương yêu, chăm lo cho Hà như chính con ruột của mình. Cũng nhờ họ tạo điều kiện mà mẹ con tôi mới có ngày hội ngộ hôm nay”.

LÊ KHÁNH

Theo Baonongnghiep

largeer