Tuyền Mập: “Tôi quá may mắn vì được diễn cùng những người chị lớn”

Thứ tư, 07/03/2018, 15:14 PM

Là một trong những vai nữ chính trong bộ phim “Tháng năm rực rỡ” đang thu hút rất nhiều sự khen ngợi của khán giả, Tuyền Mập đã có những chia sẻ đầy thú vị xung quanh nhân vật Lan Chi do chính cô thủ vai.

Mặc dù được công chúng biết đến khá lâu nhưng sự nghiệp của Tuyền Mập vẫn chưa thật sự nổi bật. Nên khi được đưa vào phim “Tháng năm rực rỡ”, mọi thứ với Tuyền Mập dường như rất lưng chừng, một bên là dàn diễn viên trẻ đầy tiềm năng, một bên là những người chị đi trước đầy kinh nghiệm. Bằng thực lực và những cố gắng của bản thân, Tuyền Mập đã thực sự tạo ra được một vai diễn trọn trịa, chỉnh chu để lại ấn tượng rất tốt với khán giả.

Vai Lan Chi trong “Tháng năm rực rỡ” có phải là vai diễn lớn đầu tiên trước trong sự nghiệp điện ảnh của chị?

Chắc có lẽ là đúng! Vì lần đầu tiên tham gia một vai trong điện ảnh mà tôi thật sự ưng ý. Từ trước đến giờ tôi không nề hà về việc vai đó một, hai hay nhiều phân đoạn mà vấn đề là vai đó phải làm tôi “đã”. Trước đây, tôi cũng có nhiều vai rất “đã” nhưng những vai đó không có chiều sâu tâm lý, không có những khoảng lặng; chủ yếu là những vai bậm trợn, hay những bà vợ sang trọng không thì cũng cột tóc hai mái ngây ngô. Còn vai Lan Chi cho tôi cảm giác mình được diễn một cách đa dạng màu sắc vì có số phận, có ước mơ, có biến chuyển tâm lý.

Lan Chi (trưởng thành) là bà chủ tiệm cầm đồ trong một xóm lao động.

Lan Chi (trưởng thành) là bà chủ tiệm cầm đồ trong một xóm lao động.

Vai diễn này có giống như tính cách bên ngoài của chị không hay là khác biệt hoàn toàn?

Tính cách của Lan Chi khi trưởng thành khá giống tôi. Bình thường tôi cũng ăn nói khá lớn tiếng, mọi cảm xúc đều thể hiện ra bên ngoài một cách thẳng thắn, ai đáng tôn trọng thì sẽ tôn trọng, tôi tuyệt đối không xu nịnh bất cứ ai và tôi là người cũng rất mau nước mắt. Tôi giải quyết vấn đề thường theo hướng khá là tình cảm, nếu uất ức tôi sẽ khóc hoặc khi quá bức xúc tôi sẽ phản kháng ra mặt.

Dù là một vai diễn lớn, nhưng trong phim lại chia thành 2 giai đoạn là khi còn nhỏ và khi trưởng thành, ở mỗi giai đoạn lại chia cho nhiều diễn viên, vậy chị có thấy tiếc vì mình bị ít đất diễn?

Như đã nói tôi không phải là người nề hà về số phân đoạn hay vai diễn lớn, nhỏ. Điều quan trọng với tôi là mình có để lại được ấn tượng cho khán giả và mình có hài lòng về vai diễn này hay không? Nhưng thật sự chưa bao giờ tôi hài lòng, chỉ có thể nói là tôi thích vai diễn đó hay không thích. Cũng như với vai Lan Chi, khi xem lại tôi nghĩ mình thể hiện khá tròn vai nhưng nếu được làm lại thì tôi muốn thay đổi vài chi tiết nhỏ. Đất diễn nhiều hay ít không quan trọng và tôi phải cố gắng hết sức để hoàn thành vai diễn của mình.

Trong phim này chị Hồng Ánh và Hoàng Yến Chibi là vai chính và các vai khác chỉ là những bước đệm nhưng quan trọng là phải đệm sao cho hay, giống như trong bóng đá bạn phải chuyền bóng cho đồng đội ghi bàn thì mới là cầu thủ giỏi.

Được diễn cùng với những ngôi sao lớn trong nghề, cảm xúc của chị như thế nào?

So với NSUT Mỹ Uyên, NSUT Mỹ Duyên, chị Hồng Ánh, siêu mẫu Thanh Hằng thì tôi là người nhỏ nhất về tuổi đời lẫn tuổi nghề. Ngay cả chị Thanh Hằng dù không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhưng từ khi tôi còn học trong trường sân khấu tôi đã được xem những bộ phim chị đóng và lúc đó tôi còn chưa biết thế nào là điện ảnh. Tính ra tôi quá may mắn vì được diễn cùng với những người chị lớn, diễn với họ thật sự rất áp lực nhưng song song đó là cảm giác “đã” một cách kinh khủng.

Nếu bây giờ tôi được giao cho vai của Lan Chi lúc nhỏ và diễn với các bạn trẻ, tôi vẫn có thể hồn nhiên, tung tăng nhưng lại không có được những cảm xúc tuyệt vời như diễn cùng những người chị. Chúng tôi có những khoảng lặng khi nhìn lại và tiếc nuối về những tháng năm đã qua. Những lúc đó sự áp lực không còn nữa, dù rằng từ trước đến nay họ không làm gì tôi, chỉ là tôi tự cảm thấy mình quá nhỏ nhoi so với họ.

Tuyền Mập cùng NSUT Mỹ Uyên, NSUT Mỹ Duyên, Hồng Ánh, Thanh Hằng trong

Tuyền Mập cùng NSUT Mỹ Uyên, NSUT Mỹ Duyên, Hồng Ánh, Thanh Hằng trong "Tháng năm rực rỡ".

Chị có thể chia sẻ cảnh quay khó khăn cho chị nhất?

Cảnh quay khó khăn nhất với tôi là cảnh nhảy múa, đó không phải là lợi thế của tôi. Tôi rất ngưỡng mộ các chị, dù các chị lớn tuổi hơn nhưng năng lượng của các chị lại nhiều vô cùng, còn tôi thì lại là người nhanh mệt. Thêm vào đó, tôi lại rất hay quên động tác, khi nhảy lại phải nhép theo lời bài hát càng làm tôi bị rối. Tôi cũng sợ trong lúc quay cảnh này sẽ gặp sự cố về trang phục, so với trước lúc quay phim thì cân nặng của tôi có tăng một ít do thức đêm và ăn đêm trong những ngày đi quay.

Còn cảnh quay khiến chị xúc động nhất?

Cảnh quay cho tôi cảm xúc nhiều nhất cũng là cảnh quay sướng nhất vì chỉ cần ngồi một chỗ và được quay vào khung giờ mà người diễn viên rất tỉnh táo là cảnh nhóm “Ngựa hoang” cùng ngồi lại xem cuốn nhật ký bằng video thời trẻ của họ. Nhưng đây cũng là cảnh quay khiến tôi rất sợ, dù thoại rất ngắn nhưng rất lạ là tôi lại hay quên thoại đoạn này nhưng may mắn là khi bắt đầu diễn thì tự nhiên từng câu thoại cứ hiện lên trong đầu. Thêm cái sợ thứ hai là cảnh này diễn tâm lý, tôi sợ mình bị non so với các chị, mình không có diễn vai lúc nhỏ nên cũng sợ bị lấn cấn về tâm lý. Nhưng thật bất ngờ khi bắt đầu bấm máy, tôi nhập vai một cách kì lạ, tôi như được sống lại thời trẻ của mình với những cảm xúc rất tuyệt vời.

Nếu vai diễn trong phim này thành công thì chị có nghĩ mình sẽ nổi tiếng hơn?

Tôi nghĩ rằng chỉ với một bộ phim thì khó mà đánh giá được mức độ nổi tiếng, còn phải nhìn nhận lại cả một quá trình hoạt động nghệ thuật. Nếu như sau phim này mà tôi nổi tiếng hơn thì đó đúng là may mắn, bởi vì hiện tại tôi cũng được khán giả biết đến khá nhiều. Còn nói chắc chắn sẽ nổi tiếng thì không thể, vì vai chính trong phim này không phải tôi mà là chị Hồng Ánh, tôi chỉ là vai thứ chính. Nếu nói về nổi tiếng thì sẽ là cả một tập thể, vì khán giả sẽ đánh giá từng người, xem ai tròn vai, ai diễn tốt và tôi thấy rằng đối với phim này hầu như ai cũng thể hiện rất tốt từ vai lớn đến vai nhỏ. Đó là thành công của cả tập thể và tôi không phải là người nổi trội nhất trong phim này.

Dàn diễn viên chính trong

Dàn diễn viên chính trong "Tháng năm rực rỡ".

Chị có bao giờ mong muốn mình có một vai chính trong điện ảnh?

Tất nhiên, tôi cũng từng mong muốn về điều đó nhưng song song đó là băn khoăn, vì nếu mình không làm được thì đó chính là con dao hai lưỡi giết chết mình. Đã là nghệ sĩ thì ai cũng có ước mơ, và tôi ước có một bộ phim nói về bản thân mình. Mối tình của tôi và chồng tôi khá là “lãng nhách” nhưng nó lại có một kết cục đẹp.

Tôi vẫn hy vọng sau này có một nhà biên kịch nào đó quan tấm đến câu chuyện của tôi và chồng tôi, tôi sẽ kể hết cho họ nghe. Nếu điều đó xảy ra trong vòng 5 năm tới thì tôi có thể sẽ tự đóng vai của mình lúc còn trẻ, còn xa hơn thì tôi chỉ góp một phần vào vai khi mình đã về già vì khi đó gương mặt của tôi không cho phép tôi diễn vai trẻ. Tôi nghĩ câu chuyện của tôi cũng là một đề tài thú vị, mới mẻ cho điện ảnh Việt Nam.

Vậy giữa đóng phim và diễn kịch trên sân khấu thì chị sẽ thích việc nào hơn?

Đó là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau nên không thể so sánh. Khi diễn trên sân khấu có cái “sướng” riêng vì hôm nay tôi có thể diễn kiểu này, ngày mai tôi sẽ diễn kiểu khác mang lại tiếng cười mới cho khán giả, vậy mới nói mỗi lần diễn kịch là mỗi lần trải nghiệm. Nói về vấn đề thời gian, đừng nghĩ rằng diễn viên kịch diễn xong rồi đi về, thời gian cực nhất, kinh khủng nhất là thời gian tập kịch, có khi phải mất cả tháng mới hoàn thành xong việc tập một vở kịch.

Còn nói về phim, nếu một cảnh quay không thành công có thể quay đi quay lại nhiều lần nhưng ngược lại khi công chiếu khán giả chỉ có thể xem tôi diễn đúng một kiểu duy nhất dù cho có đến rạp xem đi xem lại nhiều lần.

Với kịch nếu hôm đó tô diễn không tốt thì chỉ có vài trăm khán giả ở đó chứng kiến và tôi có thể sửa sai ở những suất diễn sau. Phim thì nếu mình diễn không tốt hoặc mình diễn tốt mà giai đoạn dựng phim không tốt thì kết quả chung đều là không tốt và hàng trăm hàng ngàn khán giả khắp nơi đều thấy được cái chưa tốt đó của mình.

Diễn viên kịch khi đóng phim thì cách thoại thường bị “kịch”, còn diễn viên điện ảnh khi đóng kịch thì câu thoại hơi bị “trớt” nhưng nếu biết dung hoà, tiết chế tính “kịch” khi đưa vào phim thì vai diễn đó sẽ “sâu” và ngược lại khi đưa tính chất của phim vào kịch thì sẽ bớt “dây dưa” vì phim thì xúc tích. Nói chung cái nào cũng có phần trội hơn và phần yếu hơn, tôi yêu thích cả phim và kịch nên nếu được làm song song cả hai cái thì sẽ thích hơn vì vừa thoả đam mê, vừa có thêm thu nhập để trang traỉ cuộc sống.

Cảm ơn những chia sẻ rất thú vị của diễn viên Tuyền Mập, chúc chị sẽ đạt được nhiều thành công hơn nữa trên con đường sắp tới!

Đức Tiến

Theo NTD

largeer