Vĩnh biệt nhé, Hồng Quỳnh ơi!

Chủ nhật, 30/09/2018, 00:09 AM

Là một nhà báo chuyên viết ở lĩnh vực nội chính, mà dấu ấn năng lực khiến mọi người biết đến anh từ khi còn làm ở Báo Tuổi Trẻ. Một thời gian làm tại Báo Thanh Niên ở cương vị là thư ký tòa soạn trước khi định mệnh dẫn dắt anh về với Báo Người Tiêu Dùng. Chiếc ghế đang ngồi chưa kịp mỏi lưng thì anh đã bỏ nó mà đi mất.

Anh Võ Hồng Quỳnh trong một chuyến công tác tại Mỹ cùng hai đồng nghiệp là nhà báo Nguyễn Tường Minh và Võ Đức Phúc.

Anh Võ Hồng Quỳnh trong một chuyến công tác tại Mỹ cùng hai đồng nghiệp là nhà báo Nguyễn Tường Minh và Võ Đức Phúc.

Ngồi duyệt những trang báo viết để tiễn biệt anh mà cứ ao ước rằng, lẽ ra người duyệt phải là anh, như cái công việc hàng ngày anh vẫn làm. Chưa bao giờ thấy tòa soạn phủ trùm một khoảng lặng buồn đau như lúc này.

Bàn làm việc của anh chiều nay lạnh ngắt. Dường như ai đó đã lấy hết những vật dụng hàng ngày anh vẫn dùng duyệt bài để đưa nó vào linh cửu vĩnh hằng - chiếc quan tài đưa anh về với Chúa. Chỉ còn duy nhất chiếc bảng đề chức danh “Phó tổng Thư ký tòa soạn” anh để lại như một kỷ vật mà Báo Người Tiêu Dùng đang đau vì khuyết anh.

Nhưng dẫu có nhắm mắt lại ngàn lần, cũng nhìn thấy bóng dáng anh ngồi ở một tâm thế trong công việc đầy trách nhiệm với từng bản bông. Thi thoảng mới thấy anh nở nụ cười buồn, như cành khô quắt lại rớt xuống từng trang báo. Bệnh tật hiểm nghèo đã tiễn anh về với đất trời, bỏ lại niềm đau vô hạn cho gia đình vợ con và bạn bè, đồng nghiệp.

Là một nhà báo chuyên viết ở lĩnh vực nội chính, mà dấu ấn năng lực khiến mọi người biết đến anh từ khi còn làm ở Báo Tuổi Trẻ. Một thời gian làm tại Báo Thanh Niên ở cương vị là thư ký tòa soạn trước khi định mệnh dẫn dắt anh về với Báo Người Tiêu Dùng. Chiếc ghế đang ngồi chưa kịp mỏi lưng thì anh đã bỏ nó mà đi mất.

Nhưng không phải định mệnh đó đã dẫn dắt vô tình. Anh từng chia sẻ rằng: “Khi mình chia tay những tờ báo lớn để về một tờ báo nhỏ, có không ít bạn bè, đồng nghiệp giận, buồn, có người ngạc nhiên, bất ngờ…Nhưng đó là sự lựa chọn của mình, một sự lựa chọn đôi khi không tính trước, mà chỉ có bản thân mình mới hiểu được mình. Và ở đây, mình đã gặp lại cái thời làm báo sôi nổi, máu lửa, dấn thân của những ngày còn trẻ. Ở đây, mọi thứ còn rất khó khăn, nhưng nó giống như cái thời nghèo khó trước đây – mình đã chứng kiến những phóng viên trẻ đầy nhiệt huyết, đam mê, sẵn sàng lao vào những đề tài khó. Từ vụ điều tra độc quyền bán tài sản công đất Phước Kiển (Nhà Bè) đến vụ Bệnh viện Mắt bán vé số và giờ đây là phóng sự điều tra nhiều kỳ “nhức nhối đông dược làm từ rác thuốc Trung Quốc” đang tràn vào Việt Nam, mình thật sự tìm lại niềm vui nghề nghiệp. Cái nghề mà có lúc quá chán nản mình đã muốn bỏ nó đi để làm một nghề khác thong dong hơn. Một tờ báo nhỏ sẽ không “nhỏ” nữa khi sứ mệnh cuối cùng của nó là đấu tranh cho sự thật. Đó cũng chính là sứ mệnh của mỗi nhà báo!”.

Đúng là anh từng bảo rằng, kiếp sau sẽ không làm báo nữa. Làm cái nghề quái quỷ gì mà đến chết chỉ mới mua nổi nửa căn nhà cho vợ con. Nhưng anh là người sống rất lạc quan, ngay cả khi đang vật lộn với nỗi đau trong cơ thể mình và luôn làm những điều tốt nhất cho vợ con. Anh bảo rằng, làm cái nghề gì mà thiên hạ cứ ngỡ anh giàu có lắm. Nhưng đến khi chết rồi, bạn bè, đồng nghiệp mới thấy sốc. Không ai nghĩ anh khó khăn, ngụp lặn trong nỗi buồn nhiều như vậy.

Giờ mọi thứ cũng đều phù du hết rồi. Chỉ nghĩa tình thì mãi vẫn còn ở lại. Như Đức Cha đã nói tại lễ đưa chân tiễn biệt anh về với Chúa. Thân xác anh sẽ về với cát bụi, đất trời rộng bao la nhưng tình thương của vợ con, gia đình và bạn bè, đồng nghiệp thì luôn ở bên anh. Không có giọt nước mắt nào làm tan chảy hết nỗi đau trong lúc này.

Võ Đức Phúc

Theo NTD
Tin liên quan

largeer